Ngày ta đến biển vùng vằng trước ngực
Cát lầm lì cũng níu khẽ bàn chân
Ta vấp phải đôi mắt nhìn ngọt lịm
Đại dương ơi! Ta bỗng hóa thiên thần.
Đêm ngồi lại một mình nghe biển hát
Chợt tiếc mình chỉ có một trái tim
Đôi mắt đó theo mây về đâu nhỉ!
Thành phố không quen ta biết đâu tìm.
Ai rời biển sẽ một lần nhớ biển.
Ta cao nguyên hồn lạnh với cây rừng.
Ngày về núi biết tìm đâu tiếng sóng
Nên ta một đời mắc nợ đại dương.
Mã an toàn:
Ý kiến bạn đọc