Nghĩ là thoát được gió sương
Đem son lấy phấn xông hương chân phèn
Cầm tay một chút cơ duyên
Theo chồng xa xứ sao yên mộng lành?
Cúi đầu em trả lại anh
Con đường qua cánh đồng xanh ngọt ngào
Trả anh tất cả trăng sao
Trả anh ngọn gió hanh hao chớm mùa.
Anh đừng chín đợi mười chờ
Trăm năm thôi để dại khờ mình em
Nhắn lời với ruộng thân quen

Giữ giùm những dấu chân phèn ngày qua.
Ngày xưa nào có xe hoa
Mẹ cha hương lúa hoa cà mà nên
Bấy giờ mai mối tơ duyên
Trời Âu bể Á bỏ quên ruộng đồng.
Cũng là quê mẹ xứ chồng
Sao em như ngọn cải ngồng bỏ quên?
Đâu rồi xanh miếng trầu têm
Mẹ cha cô bác láng giềng hỏi thăm?
Cũng là kết tóc trăm năm
Mà sao như bóng chị Hằng cây đa?
Tủi mình trong cõi người ta
Anh em vắng bóng mẹ cha phương trời.
Đêm nằm nghĩ phận chơi vơi
Quê cha đất tổ non vời mây xa
Tủi hờn mình biết mình ta
Mình nghe mình nói như là cõi mê
Thèm nghe chút giọng thân quê
Thèm nghe tiếng mẹ đi về sớm trưa
Biết mình bóng nước hạt mưa
Trôi về xứ lạ bây giờ héo hon
Một mình mưa dập nắng dồn
Một mình ôm lấy tủi hờn trách ai
Quê người phận mỏng thân mai
Mẹ ơi! Duyên nợ phôi phai nẻo về
Nhắn lời thửa ruộng chân đê
Giữ giùm những dấu chân quê - quê mình.
Ý kiến bạn đọc